CHƯƠNG 9

VỀ THĂM QUÊ NHÀ

1535

 87. Xong việc, các bạn mua cho I-Nhã một con ngựa và cho ông cỡi ngựa một mình. Trên đường đi ông thấy khoẻ hơn nhiều. Tới quê hương Guipuzcoa, ông bỏ đường cái và rẽ vào một con đường vắng vẻ hơn. Đi một quãng, ông gặp hai người cầm vũ khí tiến về phía ông (đường này có tiếng nhiều kẻ cướp). Đi ngang qua ông một quãng xa, hai người đó lại hấp tấp trở lại đuổi theo ông khiến ông hơi sợ. Dù vậy, ông hỏi thăm ra thì mới biết họ là gia nhân của ông anh đến đón ông về. Hình như khi ông tới thành Bayonne bên Pháp, có người nhận ra ông và báo tin cho ông anh. Rồi gia nhân chạy trước và I-Nhã đi theo sau trên cùng một con đường. Lúc sắp đến quê nhà, I-Nhã gặp hai người tới đón ông và nài ép ông vào nhà ông anh, nhưng ông không chịu. Ông vào ở trong nhà thương và lúc thuận tiện ông đi ăn xin trong vùng đó.

88. Tại nhà thương, có nhiều người đến thăm ông. Ông nói chuyện với họ về Thiên Chúa. Nhờ ơn Chúa ông đã gặt hái được nhiều kết quả. Ngay lúc tới nơi ông đã quyết định dạy giáo lý cho trẻ em. Nhưng ông anh chống đối kịch liệt và bảo rằng sẽ chẳng có ai đến học. Ông trả lời là nếu chỉ có một đứa thôi cũng đủ. Sau khi bắt đầu, thì luôn luôn có nhiều người đến học, và cả ông anh nữa. Ngoài việc dạy giáo lý vào các ngày Chủ Nhật và Lễ Trọng, ông còn giảng cho mọi người từ các nơi xa nhiều dặm đến nghe ông giảng và xin ông giúp đỡ linh hồn họ. Ngoài ra ông còn cố gắng sửa một số tệ đoan. Nhờ ơn Chúa, ông dàn xếp được vài chuyện. Thí dụ như thuyết phục được người giữ an ninh áp dụng được biện pháp để cấm đánh bài.

     Còn một tệ đoan nữa như sau. Các cô gái chưa chồng tại miền đó không bao giờ đội khăn, chỉ khi nào lấy chồng mới được đội. Nhưng có nhiều cô sống chung với linh mục, hay những người khác như là vợ của họ. Việc đó coi như cơm bữa đến nỗi những cô đó không mảy may hổ thẹn còn nói công khai họ đội khăn vì người nọ, người kia, và mọi người đều biết như thế.

89. Phong tục đó gây nhiều tai hại. Người lữ khách thuyết phục tỉnh trưởng, và xin ông ra lệnh để tất cả các phụ nữ đội khăn, nếu không phải là vợ chính thức, thì sẽ bị phạt theo luật. Nhờ đó mà tệ đoan trên mới bớt dần. Đối với người nghèo, ông được chính quyền cung cấp thường xuyên cho họ. Ông dạy thêm rằng: Ba lần trong ngày tức là sáng, trưa, chiều nên kéo chuông “Kính Mừng” để nhắc dân chúng cầu nguyện theo phong tục tại Roma.

     Lúc đầu I-Nhã cảm thấy khoẻ mạnh, nhưng về sau lại đau nặng. Khoẻ lại ông quyết định đi lo công việc mà các bạn giao phó. Ông đi bộ mà không đem theo một đồng xu nào. Ông anh thấy vậy, thì vừa bất bình vừa xấu hổ. Tuy nhiên, vào buổi chiều I-Nhã bằng lòng cho ông anh và bà con đi theo ông cỡi ngựa đến ranh giới tỉnh.

90. Qua ranh giới tỉnh, ông xuống ngựa, không lấy gì của bà con và đi bộ hướng về Pamplôna. Ông ghé Almazan, quê của Laynez, rồi Saigonuenza, Tolêđô và Valencia. Mặc dù mỗi nơi quê của các bạn, người ta nài nỉ ông nhận nhiều món quà, nhưng ông không lấy gì hết. Tại Valencia, ông gặp Castro, tu dòng Cartusiô. Khi ông tỏ ý muốn lên tàu đi Gênôva, nhiều người đạo đức tại Valencia căn dặn ông không nên đi vì trên biển có tên giặc Râu Đỏ hoành hành bằng nhiều tàu. Mặc dù người ta kể nhiều câu chuyện cố ý để ông sợ không dám đi, nhưng ông vẫn không do dự chút nào.

91. Ông lên một con tàu và gặp bão như đã kể trước, khi ông suýt chết ba lần. Tới thành phố Gênôva, ông lên đường đi Bologna. Trong chuyến này ông gặp nhiều gian khổ, đặc biệt lúc lạc đường. Ông rẽ vào một con đường ở ven sông, đường thì trên cao còn sông thì ở dưới thung lũng, càng tiến tới thì đường càng hẹp cho đến một lúc không tiến tới được nữa, mà lùi thì cũng không nổi. Vậy ông bắt đầu bò, ông phải bò một khúc dài, mỗi lần nhích lên ông rất sợ té xuống sông. Trong đời ông, đó là lúc gian khổ nhất về thể xác mà ông gặp phải, nhưng cuối cùng ông cũng thoát được.

     Sắp sửa vào thành phố Bologna, đi qua một chiếc cầu gỗ nhỏ, ông lại té xuống. Lúc chỗi dậy ông ướt hết và đầy bùn từ đầu đến chân, khiến cho nhiều người qua lại gần đó cười rộ. Vào thành phố ông bắt đầu đi xin ăn. Nhưng mặc dù đi khắp cả thành, ông không kiếm được đồng xu nào. Ông ở lại Bologna một thời gian vì bị đau ốm, rồi ông lại lên đường đi Vênêzia, và vẫn đi bộ như thường lệ.

 

Tiếp theo: Chương 10 - Chờ Đợi Hành Hương Đất Thánh 1535-1537

Trở về Nội Dung