49. Họ khởi hành ngày hôm sau. Tới đảo Cyprus, họ lên những
tầu khác nhau. Lúc đó có ba bốn tầu đi Vênêzia, một cái của
ông Thổ Nhĩ Kì, một cái khác thì rất nhỏ và cái thứ ba rất
sang trọng và lớn mạnh của một người Vênêzia giầu có. Một số
hành khách xin ông chủ tàu thứ ba này cho I-Nhã lên tàu của
ông. Mặc dù nhiều người năn nỉ và ca tụng người lữ khách,
nhưng khi biết ông không có tiền trả, người chủ tàu từ chối.
Ông ta bảo rằng nếu là một ông Thánh thì hãy cứ vượt biển
theo lối Thánh Giacôbê, và những câu tương tự. Những người
bạn kia lại xin được ông chủ tàu nhỏ cho I-Nhã lên tàu.
Ba cái
tàu đều nhổ neo vào cùng một buổi sáng. Suốt buổi sáng có
gió thuận thổi, nhưng vào buổi chiều, bão nổi lên khiến ba
cái tàu bị đẩy xa nhau. Tàu lớn bị chìm gần đảo Cyprus,
nhưng tất cả hành khách đều thoát nạn. Tàu Thổ Nhĩ Kì thì bị
đắm cùng với tất cả hành khách trên tàu. Tàu nhỏ bị thử
thách rất nhiều nhưng cuối cùng cũng ghé vào bờ được an toàn
tại vùng Puglie (phía đông nam xứ Italia). Đó là vào một mùa
đông lạnh buốt, người lữ khách chỉ mặc một cái quần phồng
ra, vải thô che thân tới đầu gối, chân đi giầy, một cái áo
nịt vải mầu đen đã cũ rách ở nhiều nơi trên vai, và một cái
áo choàng ngắn đã sờn.
50. I-Nhã tới Vênêzia vào giữa tháng 1 năm 1525, sau khi đã
đi biển trọn hai tháng 11, 12 và nửa tháng giêng. Tại
Vênêzia, ông lại gặp người đã đón ông về nhà trước khi đi
Giêrusalem. Người này cho ông một số tiền là 15, 16 Giuli
tức là 1/10 của tiền Đaca. Ông lấy vải gấp lại nhiều lần và
buộc trên mạng mỡ cho đỡ lạnh. Sau khi thấy rõ ý Chúa không
muốn cho ông ở tại Giêrusalem, người lữ khách luôn luôn cầm
trí suy nghĩ phải làm gì bây giờ, và ông thấy hướng về việc
đi học một thời gian để giúp đỡ các linh hồn.
Vì thế
ông quyết định đi Barcelôna và lên đường đi từ Vênêzia tới
Gênôva. Một hôm đang đọc kinh trong một nhà thờ lớn tại
Ferrara, có một người nghèo đến xin tiền, ông cho một đồng
tiền. Liền sau đó lại có một người khác đến xin, thì ông cho
anh ta một đồng có giá trị cao hơn; rồi lại một người thứ ba
đến xin, ông lại cho một đồng. Thấy ông cho tiền nhiều,
những người nghèo cứ nối đuôi đến xin cho tới khi ông không
còn một xu dính túi. Ông thành thật xin lỗi họ vì không còn
gì để cho họ nữa!
51. Thế rồi ông lại lên đường từ Ferrara đi Gênôva. Trên
đường ông gặp một toán lính Tây Ban Nha. Họ đối xử tử tế với
ông, và khi nghe biết đường ông định đi, thì họ ái ngại cho
ông vì đó là đường đi xuyên qua cả hai trại quân của Pháp và
Hoàng Đế. Vào năm đó, quân đội của vua Pháp Francois I và
Hoàng Đế Carlos V đánh nhau để chiếm công quốc Nilan. Họ
khuyên ông bỏ đường cái và đi vào một con đường nhỏ họ chỉ
cho. Nhưng không nghe lời khuyên của lính, ông cứ đi theo
đường cái. Người lữ khách đi tới một làng bị thiêu rụi, và
không tìm được người nào cho một miếng ăn.
Mặt trời
lặn rồi ông mới đến một làng có đắp lũy, lính gác bắt ông
ngay vì tưởng ông đến dò thám. Nhốt ông vào căn nhà nhỏ gần
cổng làng, rồi bắt đầu điều tra như người ta thường làm khi
nghi ngờ. Ông trả lời mọi câu hỏi rằng ông không biết gì
hết. Họ lột quần áo của ông ra, rồi xét kỹ cho đến đôi giầy
cũng như khắp mình ông xem có thư từ gì không. Cuối cùng,
thấy không có cách nào để biết điều gì, họ xích ông lại và
dẫn tới chỉ huy trưởng. Ông xin lại áo choàng nhưng họ không
cho và dẫn ông đi, chỉ cho mặc quần và áo nịt mà thôi.
52. Trong khi đi như vậy người lữ khách có cảm tưởng như
thấy được Chúa Kitô lúc Ngài cũng bị bắt đem đi như thế, tuy
nhiên đó không phải là một thị kiến như các thị kiến khác.
Ông bị đem đi qua con đường rộng, không thấy buồn gì cả mà
trái lại cảm thấy vui và bình an.
Ông có
thói quen khi nói chuyện với bất cứ người nào thì thưa gởi
cách đơn sơ tự nhiên không kính trình gì cả, vì muốn noi
gương Chúa Kitô và các tông đồ. Tuy nhiên đang khi bị bắt đi
như vậy, ông nghĩ có lẽ nên trình chỉ huy trưởng vì sợ tra
tấn nên đổi cách xưng hô trong dịp khó khăn này. Nhưng thấy
rõ đó là do ma quỉ xúi dục, ông liền tự nhủ: “Mình sẽ không
kính trình gì hết, không khom lưng mà cũng chẳng dở nón.”
53. Tới dinh chỉ huy trưởng, họ để ông đứng chờ trong một
phòng thấp. Một lúc sau vị chị huy trưởng đến, ông không làm
cử chỉ nào kính cẩn, chỉ trả lời một vài tiếng cộc lốc và
hết sức chậm chạp. Vị chỉ huy trưởng cho là khùng và bảo
lính: “Thằng này khùng rồi. Trả đồ cho nó và đuổi nó đi.”
Rời khỏi dinh ông liền gặp một người Tây Ban Nha sống tại
đó. Ông này cho I-Nhã ăn uống và cho ngủ qua đêm.
Sáng hôm
sau I-Nhã lại lên đường và đi suốt ngày. Tối đến lính gác
trên một cái chồi thấy ông liền xuống bắt. Họ đưa ông tới
chỉ huy trưởng là một người Pháp. Chỉ huy trưởng hỏi ông
nhiều câu và muốn biết quê ông ở đâu. Khi biết quê ông ở
Guipuzcoa, chỉ huy trưởng liền nói: “Quê tôi cũng ở gần đó,
chắc quê ông gần Bayonna.” Rồi ông bảo lính: “Đưa ông này
đi, cho ăn uống và đối xử tử tế với ông.”
Trên
đường đi từ Ferrara đến Gênôva, người lữ khách còn gặp nhiều
chuyện rắc rối khác nữa, nhưng cuối cùng thì tới được
Gênôva. Ở đó có một người quê tại Viscaya, tên là Portunđô,
nhận ra ông. Hồi trước khi làm việc trong triều đình Vua
Công Giáo họ đã từng gặp nhau. Nhờ ông ta giới thiệu, người
lữ khách được lên một tàu đi Barcelôna. Chuyến đi này rất
nguy hiểm vì bị một tàu khác đuổi theo và suýt nữa bị bắt.